Wednesday, November 28, 2007

CHÁY BỎNG NHỮNG “SUY TƯ TRƯỜNG SƠN”

CHÁY BỎNG NHỮNG “SUY TƯ TRƯỜNG SƠN”
( Nhân đọc bài thơ : “Suy tư Trường Sơn” in trong tập “ Gặp lại tuổi hai mươi”)*
NHÀ THƠ : THANH THẢO


Nhân ngày 22/12, xin được bình một đoạn thơ trong tập thơ này :

“Con đường ta đi trong mù sương
Bom thù dội, cháy lưng đèo trước mặt
Con gõ kiến cúi đầu: Cộc ! Cộc !
Bên gốc thông khói cuộn hương buồn...

Con tắc kè đếm thời gian vô tận, vô cùng !
Con khỉ sải từng cánh tay
Đếm cây rừng cao thấp
Con hổ lặng thinh bên rừng già hun hút
Nín chờ những bàn chân người lính đi qua ...

Con nhện chăng tơ, rối cả mắt trẻ trai
Con mối đùn lên làm nấm mồ khô khốc ?
Chỉ có những câu thơ trong cổ tích
Làm dịu nỗi đau của rừng..

Khi tiếng chim cu gáy vọng cuối đường
Là khi chú tắc kè
Giã vào đêm thăm thẳm ..
ánh sáng chói vàng trong tầm mắt
Bỗng tối sầm sau vách núi thung sâu !

Bài thơ gây xúc động với những hình ảnh sinh động về Trường Sơn, những hình ảnh mà dẫu ai đã qua Trường Sơn một lần trong chiến tranh, chắc còn nhớ mãi. Nhưng cái suy tư đau đáu của bài thơ này lại nằm ở phần cuối, ở những dòng thơ cuối:

“Nhưng mỗi khi nhớ về những cánh rừng
Trụi lá,
Chĩa lên trời xanh như triệu triệu cánh tay
Khẳng khiu, đen đủi,
Có khi nào lòng ta chợt hỏi :
Rừng ơi, ngươi có trách ta ?

Trường sơn ơi, người có trách ta ?
Xin đừng hãt nữa lời ngợi ca,
Hãy cứu lấy những gì còn sót lại ! “

Tháng 9.1978

Sau 23 năm, bây giờ càng thấm thía với lời cảnh báo trong bài thơ của một người lính, hồi ấy còn rất trẻ। Hãy giữ lấy Trường Sơn, cả những cánh rừng và cả những kỷ niệm, hãy bớt ngợi ca đi và hãy hành động, để cứu lấy những cánh rừng. Bọn quan tặc và lâm tặc đang đốn ngã cả những gì thiêng liêng nhất mà chúng ta hằng đổ máu để gìn giữ.

Thanh Thảo


(*) Bài viết đã in trong tập nguyệt san “Kiến thức gia đình“ – phụ san của báo Nông nghiệp Việt Nam, tháng 12/2001, trang Thanh Thảo và Thơ.

No comments: